Thứ Bảy, tháng 7 09, 2011

Nơi đó


Ngồi ăn tối, lại kể cho em Nga về Auckland, về thiên nhiên tươi đẹp và kỳ vĩ của New Zealand, về những con người hiền hòa - một phần đời đã qua của mình. Mình vẫn mơ sau này về hưu sẽ được quay về Auckland sống, mua một ngôi nhà ở ngoại ô, trồng hoa bên hàng rào sơn trắng, cuối tuần lái xe rong ruổi khắp các cung đường đẹp như trong cổ tích. Không biết ước mơ ấy có trở thành hiện thực được không, vì đến giờ mình vẫn chưa có tiền và chưa biết khi nào sẽ có đủ tiền để mua nhà ở Auckland.

Người bạn thân của mình vừa được thừa kế một căn nhà ở Devonport, khu nhà giàu ở Auckland. Vợ chồng chị định bán nhà để mua một farm house cách Auckland khoảng trăm cây số, để tiện nuôi gà, vịt, đi câu và đi săn :D. Chị bạn mình cực kỳ sát cá, cứ mỗi lần buông câu là một lần giật lên cả chùm cá. Còn anh xã chị thì sát thú rừng. Lần nào đi săn cũng tha về hàng đống dê, hươu, lợn rừng, để ngăn đá ăn cả tháng. Cuối năm ngoái mình sang ở nhà chị, hai chị em làm món dê nhúng dấm cuốn bánh tráng, thịt tươi ngon hơn bất kỳ thứ thịt nào trong siêu thị. Còn rau thơm thì ra vườn sau hái cả ôm. Một tuần sống lại đời sống an nhàn khôn kể, hệt như đời sống của mình chỉ mới cách đây 5 năm thôi, càng làm mình củng cố ước mơ trở về Auckland nghỉ hưu :D.

Chị bạn mình có một ngôi nhà nghỉ ở Waiheke, một hòn đảo gần Auckland. Mình từng đến nghỉ ở đó với gia đình chị. Một ngôi nhà rất cũ, được xây từ thời ba má chồng chị, sau thế chiến thứ 2. Ở đó không có nước máy mà dùng nước giếng. Toilet được xây riêng ở một góc vườn, giống hệt các ngôi nhà ở nông thôn Việt Nam. Trong nhà mọi đồ đạc đều từ thời ba má chồng chị, lò sưởi cũ, những chiếc ghế sofa cũ, TV cũ, tường sơn kiểu cũ, bóng đèn đỏ quạch, và hoàn toàn không có internet. Rất thích hợp để xa lánh thế giới :). Nhà chị đứng trên một quả đồi, ngay dưới chân đồi là biển. Đêm nằm có thể nghe sóng đánh ầm ì, như vỗ về giấc ngủ. Thích lắm. Ban ngày, mình và vợ chồng chị đi leo núi và câu cá. Được bao nhiêu cá mang hết về nướng uống bia. Đi câu cá với anh chị mình mới biết một điều rất thú vị về văn hóa Maori. Đó là con cá đầu tiên bao giờ cũng phải thả lại xuống biển, không bao giờ được mang về ăn. Nếu không thần biển sẽ không phù hộ cho cá cắn câu nữa, hihi. Buổi chiều, mình và anh chị xách xô ra biển vợt mussels. Những con mussels vùi sâu dưới cát, khi thủy triều rút đi sẽ lộ ra rất dễ bắt. Mussels đem nướng lò vi sóng, vắt chanh, chấm muối tiêu ngon tuỵệt. Đêm đến lại theo anh chị ra con kênh sau nhà đặt bẫy lươn. Waiheke nhỏ như một tỉnh lỵ. Đạp xe vài vòng là hết phố xá. Có tối anh chị đổi món, khao mình món Ấn Độ tại một nhà hàng trên phố, mà lái xe chưa hết 5 phút đã tới, còn chưa kịp cài seat belt :D. Ăn xong rẽ vào một hàng kem, khuân về cả hộp. Đêm mùa đông, ngồi trong căn nhà cũ với lò sưởi cũ và ánh điện đỏ quạch, ăn kem, còn ngoài kia, biển sóng vẫn ầm ì như ru, thật không còn gì thần tiên bằng. Chẳng muốn trở về với công việc nữa :D.

Mình nhớ Auckland. Nhớ những mùa đông mưa gió, áo mũ quấn vào người nặng trình trịch mà vẫn sợ ra đường gió thổi bay mất. Nhớ những mùa thu lá phong, lá ginkgo phủ đỏ lối đi. Nhớ những mùa xuân trong công viên One Tree Hill, hoa thủy tiên vàng nở đầy trên lối, hàng sồi xanh non mướt mải, và sakura rụng xuống thảm cỏ xanh rờn mênh mông. Nhớ những mùa hè mặt trời đi ngủ muộn, 9h đêm trời vẫn sáng như ánh sáng buổi chiêu. Nhớ lắm.

Nhớ những chuyến đi, những cung đường của Đảo Bắc và Đảo Nam. Những cung đường thần tiên, khiến con người chỉ biết kinh ngạc thán phục Mẹ thiên nhiên kỳ vĩ. Nhớ những thị trấn đẹp như mơ dọc đường. Những thảo nguyên xanh rờn, những làng mạc yên bình, buồn bã. Nhớ một mùa đông, một lũ bọn mình thuê xe chạy về Taupo, Rotorua và Whakapapa. Đêm xuống, bật lò sưởi xe hết cỡ, rong ruổi khắp thị trấn, rồi lại lao xe vào rừng để trải nghiệm ... chuyện ma. Bên ngoài gió thổi vù vù, chỉ có vầng trăng mùa đông lạnh lẽo như trong những phim kinh dị. Còn bọn mình thì cười như chưa bao giờ được cười. Ôi những năm tháng tuổi trẻ mến yêui, giờ đã lùi xa quá rồi!

Ở đây không có mùa đông, không có mùa xuân, cũng không có mùa thu. Quanh năm chỉ là mùa hạ. Nhiều khi nhớ và thèm cái cảm giác co ro lạnh mà chả biết tìm đâu. Nhiều khi muốn được nao lòng trước cảnh thiên nhiên tàn úa của mùa thu, hay trước sự chuyển mình sang xuân của đất trời và cỏ cây, mà xa vời như giấc mơ xa xỉ vậy. Nhớ quá, Auckland ơi. Có lẽ từ mai mình phải làm việc chăm chỉ hơn, ít kêu ca hơn, để có đủ tiền - hopefully- mua nhà khi về hưu và trở về Auckland, an hưởng thiên nhiên tươi đẹp :D.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.


Thống kê web