Hôm nay bị hội chứng "Hà Nội". Mở mắt dậy, đã thấy ào ào trên FB những "Ngày về", "Tình yêu HN", "HN trong mắt em" ...
Nhớ thơ bạn Phương (mà ngày trước sao mình cứ nhầm là thơ Phan Thi Vàng Anh):Mười mấy năm tha hương
Mười mấy năm chỉ còn đọng lại nỗi thèm Hà Nội
Số thời gian mình không sống ở HN cộng lại cũng đã "mười mấy năm tha hương". Chỉ có điều, nó không liên tục.
Mình chỉ thấy nhớ HN của những ngày thơ bé, của những năm tháng hoa niên. Nhớ ngôi nhà bé xíu của ba mẹ con trong ngõ nhỏ. Ngôi nhà có cửa sổ sơn xanh và rèm đăng ten trắng. Ngoài sân có một cây dâu da xoan và luống thiên hương của mẹ. Mình nhớ những ngày đạp xe đi học thêm ở tận dưới mạn Minh Khai, Nguyễn Công Trứ, Bách Khoa. Nhớ cái đường tàu chắn ngang phố Khâm Thiên, nơi đó có 1 cây hoa sữa nở muộn. Tháng 12, đi ngang vẫn thấy thơm nồng nàn trên cao.
HN những năm tháng ấy vất vả nhọc nhằn, nhưng dịu dàng và bình yên trong ký ức mình.
Ngày mình đi xa cũng là ngày cuối cùng còn được ở căn nhà cũ. Năm 2000, mẹ mua được mảnh đất ở nơi trung tâm hơn. Em mình khi ấy vừa tốt nghiệp Kiến Trúc, tha hồ trổ tài thiết kế. Căn nhà nhỏ trong ngõ mẹ nhượng lại cho người ta. Nhà mới vừa cao, vừa thoáng, mỗi người được ở một phòng riêng, nhưng không hiểu sao mình vẫn luôn mơ thấy ngôi nhà cũ của ba mẹ con ở cuối xóm.
HN bây giờ, mình không quen được nữa. Cuối năm 2005 mình trở về HN, bắt đầu những chuỗi ngày "đồng sàng dị mộng" với thành phố thân yêu, ruột thịt của chính mình. Những ngày tháng đó là những ngày tháng cô đơn khủng khiếp. Cô đơn và lạc lõng ngay trên chính quê hương, ngay giữa những người cùng màu da, cùng tiếng nói.
Và thế là mình lại ra đi.
Cuộc sống bận rộn và mệt nhọc khiến mình nhiều khi không còn cảm xúc. Cuộc sống lúc nào cũng đầy ắp các dự định tương lai, khiến mình (tưởng như) không còn hoài niệm. Tưởng như từ lâu lắm rồi, ở một góc ký ức, nỗi nhớ HN đã mãi mãi ngủ quên.
Nhưng hình như không phải?
Ai về thủ đô tôi gửi vài lời
Tây Hồ mờ xa là nhà tôi đó
Đây chợ Đồng Xuân trên dòng Nhị Hà
Đi học về qua luôn hát vui ca
Đây Hồ Hoàn Gươm bên nhịp cầu hồng
Khi chiều dần buông tôi hay qua đó
Hoa phượng hè vui in đỏ đường dài
Tô đậm lòng tôi năm tháng khôn nguôi
(Sẽ về thủ đô - Huy Du)
10/10/2009
Bài thơ dưới đây mình viết trong một ngày hè ở Auckland, trong nỗi nhớ mùa đông của những ngày thơ bé:
Nhớ mùa đông Hà Nội
Chợt ùa về những mùa đông Hà Nội
Gió bấcc lùa trên tán lá mồ côi
Hương sữa muộn theo em về cuối phố
Cây bàng co ro bóng im đổ bên trời
*
Chút nắng hoắt hoe ấm lòng con phố nhỏ
Dáng mẹ gầy bên khung cửa chơi vơi
Chiếc cặp lồng phần cơm trưa mẹ ủ
Tan trường về còn ấm những ngọt bùi
*
Chút hanh khô trên má hồng thiếu nữ
Nắng mùa đông ran rát những môi cười
Có gì nhớ có gì thương đến lạ
Mà nao lòng xa xứ Hà Nội ơi!
2002
Bonus:
Nghe bài hát hay "Hà Nội ơi" của Như Huy:
Hà nội ơi, đây lối hoa bàng rơi,
Đây gió ven triền đê,
Đây sóng xa hồ gươm,
Những mái rêu phủ xanh,
Tiếng đàn khuya em tìm anh sê-rê-nát-đê,
Tiếng đàn khuya êm đềm lắm sê-rê-nát-đê,
Nghe mùi hương hoa sữa trong lành,
Vẫn tím ngát trên vai người.
Ta vẫn yêu em như tình Trương Chi xưa đó
Những lúc đi xa màu bằng lăng sao thương nhớ,
Ta về nhớ em chiều thu...
Chuông chùa tiễn trong mù sương,
Nghe lời gió ru hồn ta êm đềm…
Hà nội ơi, ta nhớ em chiều xưa,
Xanh biếc quãng đường mưa
Thơm ngát đêm dạ lan,
Loang khúc dương cầm ru,
Tiếng đàn khuya ai vừa ngân, sê-rê-nát-đê,
Tiếng đàn khuya êm đềm lắm, sê-rê-nát-đê,
Nghe ngoài hiên vang bước ai về,
Tóc ướt đẫm sương khuya lạnh.
Ta vẫn yêu em với mùa thu không phai dấu,
Ta sẽ yêu em cho dù ta xa cách mãi,
Ta về nhớ em chiều thu…,
Chuông chùa tiễn trong mù sương,
Nghe lời gió ru hồn ta êm đềm….
http://www.esnips.com/doc/a79b2025-7ef6-489e-b041-599d3f88fc85/Hanoi-oi-Nhu-Huy