Thứ Sáu, tháng 10 17, 2008

Tôi thấy tôi thương những chiếc tàu


Tôi thấy tôi thương những chiếc tàu (Tế Hanh)

Hôm qua giở một folder trong máy tính, lòng bỗng chùng xuống vì nhớ.

Tôi không thể tin nỗi nhớ Auckland vẫn còn tươi rói như vậy. Đã chẵn ba năm từ ngày tôi xách va-li ra sân bay QT Auckland, nước mắt lưng tròng. Phía trước là nụ cười và vòng tay ấm áp của ngày đoàn tụ, mà sao tôi lại khóc khi bỏ lại sau lưng thành phố xa lạ này?

Phải, Auckland với tôi vẫn chỉ là một thành phố xa lạ, dù tôi đã có đến gần 5 năm ở đây. Dù cho đến giờ tim tôi vẫn đập náo nức khi nghe ai nhắc đến, và dù rằng ở đâu trên trái đất này mỗi khi gặp người Auckland, tôi vẫn thấy vui mừng như gặp được đồng bào của mình, thì Auckland vẫn không phải là quê hương, không có kỷ niệm của những ngày thơ ấu, không có hình bóng của cha mẹ, người thân.


Tôi vẫn không hiểu tôi đã yêu Auckland bằng cái kiểu tình yêu gì, mà rời xa có những lúc tôi đã nhớ thương nhiều đến thế. Trong gần mười năm phiêu bạt của mình, tôi chưa bao giờ nhớ Hà Nội được như tôi đã từng nhớ Auckland. Nghe thì có vẻ không thật, nhưng buồn (cười) sao, lại đúng là như thế.

Hôm qua giở một folder cũ, chảy nước mắt vì nhớ.

Bỗng dưng không thể kìm ý muốn được nhìn thấy lại Britomart, thấy lại những chuyến tàu, con đường ngang qua vịnh, và cả những ga xép nhỏ dọc đường. Sáu tháng cuối cùng ở Auckland, ngày nào tôi cũng đi về trên tuyến đường này. Buổi sáng lên tàu ở Britomart, xuống ở ga Tamaki (*), và buổi chiều thì ngược lại. Nhớ cảm giác thanh thản mỗi chiều trở về từ nơi làm việc. Từ Britomart đi dọc theo phố Queen để về nhà. Gió từ cảng thổi vào mát lộng, còn phố xá đã lên đèn. Cuộc sống bình yên làm sao.

Tôi nhớ cả cái cửa hàng bán thực phẩm rau quả của người Á cạnh bến tàu Tamaki. Chẳng có gì đặc biệt về nó, nhưng không hiểu sao tôi lại lưu giữ trong ký ức.

Có lẽ tôi là một kẻ đa tình, giống như nhiều gã trai ở bên người tình này lại nhớ về người tình khác chăng? Tôi không buồn bã ở đây. Tôi có một cuộc sống tốt. Tôi hài lòng với những gì tôi đang có, những việc tôi đang làm. Sao có lúc bỗng dưng lại nhớ thế, một nơi chốn đã thành xa lắc trong đời?

(*) Thực ra tên gọi chính thức là bến Glen Innes nhưng bọn tôi hay gọi là bến Tamaki vì đó là bến vào Tamaki Campus của trường. Tôi học ở City Campus nhưng làm cho Survey Unit ở Tamaki Campus.


Ảnh: Tòa nhà Britomart trên phố Queen (thuổng từ net)
Read More!

Thống kê web